Trên người mình có khả năng có bệnh ẩn làm Ôn Văn giống như bị nghẹn lại ở cổ họng.
Có vấn đề không đáng sợ, đáng sợ là anh căn bản không biết mình có vấn đề, cơ thể Ôn Văn giống như một siêu nhân vậy, bệnh tật bình thường căn bản không thể xuất hiện.
Hơn nữa trên người anh ngay cả một vết sẹo cũng không có, cũng không có khả năng vì ngoại thương mà muốn uống thuốc.
Trong lúc do dự, Ôn Văn vẫn nuốt một viên thuốc, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng chuyển sang trạng thái ngục đốc Tai Nạn bất cứ khi nào.
Chỉ cần thuốc vạn năng có vấn đề thì anh có thể lập tức chuyển sang trạng thái ngục đốc Tai Nạn, sức mạnh cấp Tai Biến có thể trấn áp bất cứ điều dị thường nào.
Chờ đợi ba mươi giây, dược hiệu bắt đầu phát tác, Ôn Văn cũng không cảm nhận được đau đớn giống như Vệ Tô.
Dược hiệu giống như hóa thành một dòng nước tấn công vào lớp lá chắn nào đó trong cơ thể Ôn Văn, nó chính là lớp lá chắn đã ngăn cản Ôn Văn thức tỉnh trước đó!
Thứ cản trở Ôn Văn thức tỉnh kiên cố như một tấm thép, mà thuốc vạn năng thì hóa thành dòng nước axit mạnh mẽ!
Lá chắc bền chắc không thể nào phá vỡ kia đang dần dần tan rã.
Ôn Văn trừng to mắt, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, anh đang đau đầu không tìm ra cơ hội thức tỉnh, thế mà sau khi giải quyết dịch bệnh thì nó lại tự tìm tới cửa!
Có điều Ôn Văn cũng thực nghi hoặc, dược hiệu đang tấn công lá chắn này, tức là nó cho rằng lá chắn này là có hại với cơ thể, Ôn Văn chưa từng nghe nói tới loại tật ẩn này.
Hơn nữa thực rõ ràng, Ôn Duệ chính là một người siêu năng, như vậy thân là con hắn, đáng lý ra anh không nên gặp vấn đề này mới phải.
Có điều bây giờ hết thảy vấn đề đều có thể gạt qua một bên, hiện giờ vấn đề mà Ôn Văn quan tâm nhất chính là chuyện thức tỉnh!
Dược hiệu giằng co chấn động lá chắn năm phút đồng hồ, lá chắn đã bắt đầu buông lỏng nhưng khi đó dược liệu mơ hồ có chút mất đi sức lực, cũng vì thế mà là chắn vốn bắt đầu buông lỏng lại chậm rãi khôi phục!
Ôn Văn cắn răng lại nuốt một viên thuốc vạn năng, bỏ qua cơ hội lần này thì anh không chỉ thất bại mà còn lãng phí mất một viên thuốc vạn năng.
Sau khi viên thuốc thứ hai tiến vào trong bụng, dược hiệu thoáng chốc trở nên mãnh liệt, lá chắn vốn lung lay sắp đổ kia bị công phá, số dược hiệu còn lại bắt đầu cọ rửa cơ thể Ôn Văn, giải quyết đi một ít vấn đề nhỏ không thể gọi là bệnh tật.
Có nghĩa là Ôn Văn đã không còn bị bệnh ẩn quấy nhiễu, hơn nữa cũng không có ai có thể ngăn cản Ôn Văn thức tỉnh siêu năng lực nữa!
Ôn Văn hưng phấn mở thiết bị đầu cuối siêu thợ săn, tìm kiếm vụ án thích hợp với mình.
"Kế tiếp có lẽ mình nên tìm một vụ án đặc biệt kích thích năng lực của mình thức tỉnh, gần giống với vụ án nhím biển này thì..."
Tìm kiếm được phân nữa thì thiết bị đầu cuối siêu thợ săn trong tay Ôn Văn rơi xuống, con ngươi phóng đại.
Một nguồn năng lượng tràn đầy ác ý theo phần lá chắn bị thuốc vạn năng mở ra tiến vào trong cơ thể Ôn Văn, lan ra khắp toàn thân.
Trong điều kiện không có bất cứ kích thích nào, năng lực của Ôn Văn tự nhiên thức tỉnh.
Nhưng năng lực này tựa hồ có chút không đúng, lý trí của Ôn Văn đang nhanh chóng biến mất, nó rất giống với trạng thái khi anh bị mất khống chế, nhưng mức độ sức mạnh thì không chỉ mạnh hơn gấp mười mà thôi.
Ánh mắt của Ôn Văn trở nên đỏ bừng, làn khí màu đỏ từ khắp mọi nơi trên cơ thể hắn tỏa ra, từ xa nhìn lại trông Ôn Văn giống như một ấm nước đang tỏa ra hơi nước màu đỏ, làn sương màu đỏ này cùng loại với cuồng khí nhưng lại càng tàn bạo và điên cuồng hơn, lại càng không có nguyên tắc hơn.
Ôn Văn thậm chí không kịp dùng sức mạnh ngục đốc Tai Nạn thì đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi.
Hiện giờ ở trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ, đó chính là giết chóc.
Người, quái vật, quỷ hồn, không quản là thứ gì, anh chỉ muốn tiêu diệt những thứ có ý thức.
Sau khi không còn ý thức nữa, Ôn Văn không biết mình đã làm sao mở cửa phòng giam, vì thế anh theo bản năng đi tới phòng của nhóm ngục tốt.
Trực giác bảo cho anh biết, nơi đó có nhân loại yếu ớt mà anh có thể vui đùa và giết chóc.
Nơi Ôn Văn đi qua đều lưu lại vết chân màu đỏ, mà vết chân này cũng đang tỏa ra làn sương màu đỏ chẳng lành, làm đám quái vật trong phòng giam hai bên vô thức rời hành lang thật xa.
Một bước, một bước...
Càng tới gần thì vẻ mặt Ôn Văn càng dữ tợn, ngón tay của Ôn Văn xòe rộng một cách mất tự nhiên, trên mặt là nụ cười vặn vẹo, nước bọt hòa lẫn với máu nhỏ xuống.
Nhân viên quản lý khu Tai Họa, người đàn ông kim loại mặc vest kia nháy mắt xuất hiện bên cạnh Ôn Văn, trên mặt là biểu tình kinh hãi.
Sức mạnh trên người Ôn Văn mặc dù không mạnh nhưng sự điên rồ cuồng loạn của anh lại làm người đàn ông kim loại mặc vest theo bản năng cảm thấy uy hiếp, mà ẩn bên dưới dáng vẻ điên cuồng kia chính là dục vọng giết chóc lạnh như băng.
Ôn Văn hiện giờ rất nguy hiểm!
Người đàn ông kim loại mặc vest có năng lực ngăn cản Ôn Văn hiện giờ, nhưng hắn không có cách nào ra tay với Ôn Văn, bởi vì Ôn Văn là người có quyền lực cao nhất trong trạm thu nhận, hắn không thể dùng vũ lực tấn công Ôn Văn.
Đi được một đoạn đường thì Ôn Văn đã tìm được đám ngục tốt kia, lúc này bọn họ vẫn đang làm việc, không hề hay biết có một kẻ điên khát máu đang nhắm tới mình.
Nhìn thấy Ôn Văn từng bước từng bước đi về phía mình, nhóm ngục tốt ngừng việc lại, nhìn dáng vẻ điên cuồng của Ôn Văn thì sợ tới tê cả da đầu nhưng chỉ có thể cung kính cúi chào.
Bọn họ chỉ là người thường, cũng không biết trên người Ôn Văn đang xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng Ôn Văn lại đang phát điên.
Ôn Văn bước một đánh giá đám ngục tốt này, trong mắt tràn đầy dục vọng vặn vẹo, Cai Ngục Số Một ngẩng đầu lén liếc nhìn Ôn Văn một cái, sau đó sửng sốt.
Một nháy mắt đó, hắn nhìn thấy cảnh tượng mình tử vong!
Hiện giờ thứ đang điều khiển Ôn Văn chính là siêu năng lực thuộc về chính anh mà anh vẫn luôn tìm kiếm, sức mạnh điên cuồng giết chóc!
Năng lực này một khi bắt đầu sử dụng, nếu không hoàn thành giết chóc thì sẽ không thể khôi phục lý trí, sau khi hoàn thành giết chóc thì suy nghĩ sẽ trở nên rõ ràng hơn, sức mạnh cũng trở nên mạnh mẽ và đơn thuần hơn, nhưng đồng thời thì dục vọng giết chóc cũng sẽ trở nên mãnh liệt hơn!
Trước đây Ôn Duệ nhìn ra được Ôn Văn giống như mình, có tư chất nguy hiểm này nên mới tìm cách bịt kín con đường trở thành người siêu năng của Ôn Văn.
Nhưng bây giờ con đường này lại bị chính Ôn Văn mở ra!
...
Trong phòng sách cổ xưa, Ôn Duệ ngồi bên cửa sổ cầm một quyển sách chăm chú đọc, ánh đèn dầu lờ mờ chiếu sáng gương mặt hắn, tạo nên một cảm giác đặc biệt.
Đột nhiên tay Ôn Duệ run một cái, quyển sách vừa dày vừa nặn rơi xuống mặt đất, kẻ cuồng sách như hắn thế mà lại không lập tức nhặt lên.
"Thuật thức đã bị giải, cậu ta thức tỉnh năng lực sao?"
"Tức là, năng lực mà cậu ta biểu lộ trước đó không phải năng lực của bản thân cậu ta, chỉ là mượn sức ngoại vật..."
Sau khi sững sờ hai phút, khóe miệng Ôn Duệ nhếch lên: "Thú vị, đúng là thú vị, lần này có người gặp xui xẻo rồi, mình đúng là có chút hoài niệm ngày tháng đó."
"Cậu nhất định sẽ hối hận vì đã thức tỉnh năng lực, có điều đây là lựa chọn của cậu, phải do cậu gánh vác."
"Nhưng tôi khá hiếu kỳ với bí mật trên người cậu, trước đó sức mạnh mà cậu biểu hiện không phải sức mạnh mà vật thu nhận bình thường có thể làm được..."
Dần dần bầu không khí trong phòng sách trở nên quỷ dị, biểu cảm trên mặt Ôn Duệ rõ ràng rất bình thường nhưng không hiểu sao lại làm người ta cảm thấy ớn lạnh.
Muốn ức chế dục vọng giết chóc chỉ có một cách, chính là tìm kiếm dục vọng càng mãnh liệt hơn để thay thể nó, mà Ôn Duệ đã chọn học tập!
Trong ham muốn học tập này, không có gì mà hắn không thể từ bỏ!
[end 430]
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo